Thơ ngũ ngôn, cổ phong
trường thiên, 52 câu.
Toàn bài :
Trời mùa đông Ba Lê
*
*
Thơ
Lê Anh Chí
*
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Thao thức
luống lê thê
Trời mùa
đông Ba Lê
Không sầu không
kể lể
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Không
buồn không kể lể
Trời mùa
đông lê thê,
Nghiệp
thế nhân như thế !
*
Trời mùa
đông trăng sao
Trăng vàng sao
vằng vặc
Trời mùa
đông thanh cao
Phá tan vùng
tuyết đặc !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Không
buồn đời luyến thế
Tiếng
vọng dù lê thê,
Tự Tánh
ngời dâu bể !
*
Trời từ
thu sang đông
Ba Lê ai ái mộ
Sắc sắc
vầy mênh mông !
Theo trăng
về đại ngộ !
*
* * * * * * *
*
Trời từ
đông đến xuân
Ba Lê cứ
ngại ngần
Lạnh lẽo
đông bàng bạc
Tự Tánh
rải nhân quần !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Đời
dẫu cứ lê thê
Chân lư soi
cùng khắp
Tánh Ta
vẹn bốn bề !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Tánh Ta vời
diệu vợi
Trăng vàng
ấn nguyện thề,
Thiền như
đ̣i lại gợi !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Thiền
hành hay khéo biết
Đời
cứ măi lê thê
Tánh Ta là
diệu tuyệt !
*
* * * * * * *
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Tuyết rơi
và tuyết ngập _
Bàng bạc
trời lê thê,
Tâm đạo
đời e ấp !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Tuyết
giăng giăng tháp gác,
Trời
đất dẫu lê thê,
Khéo hay
về Tánh Giác !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Đánh thức
Chân Tâm dậy !
Dằng dặc
tuyết lê thê,
Vượt qua
về Tánh Thấy !
*
Trời mùa
đông Ba Lê
Trăng
về, trăng trắng cảnh
Dài nối
ngày lê thê,
Trăng
trăng, trăng Tự Tánh !
*
------------
Chú thích :
Tánh Ta ( viết hoa) :
dịch chữ Hán Việt "Tự Tánh", tức
Phật Tánh
*
Trang Nhà Kiến Tánh www.kientanh.com
--------------------------------------------------------------
* Trang Chính
* M ụ c L ụ c * Đoản Luận
* Thơ *
------------------------------------------------------------------------------
* Hộp Thư
* Bài mới
* Nối kết Trang Nhà Phật
Pháp Việt Nam *
------------------------------------------------------------------------------